Nam Cao là một nhà văn và cũng là một chiến sĩ, liệt sĩ người Việt Nam. Ông là nhà văn hiện thực lớn (trước Cách mạng Tháng Tám), một nhà báo kháng chiến (sau Cách mạng), một trong những nhà văn tiêu biểu nhất thế kỷ 20. Ông có nhiều đóng góp quan trọng đối với việc hoàn thiện phong cách truyện ngắn và tiểu thuyết Việt Nam ở nửa đầu thế kỷ 20. Năm 1966, ông được truy tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật. Nam Cao đã từng phải chật vật kiếm sống bằng nhiều nghề để có thể nuôi dưỡng ước mơ văn chương của chính mình.
Thành công đến với ông vào năm 1941 khi tập truyện đầu tay "Đôi lứa xứng đôi" được đón nhận như một hiện tượng. Với 15 năm cầm bút, ông đã để lại một văn nghiệp đồ sộ với 2 tiểu thuyết, 50 truyện ngắn, bút ký…, trong đó có những tác phẩm tiêu biểu ghi dấu ấn sâu đậm trong tâm trí đọc giả nhiều thế hệ như Chí Phèo, Lão Hạc, Đời thừa, Bài học quét nhà, Giăng sáng, Trẻ con không được ăn thịt chó, Đôi mắt, Nhìn người ta sung sướng, Sống mòn, Những chuyện không muốn viết, Những trẻ khốn nạn, Truyện người hàng xóm,… Trong đó nổi bật hơn cả là truyện ngắn có tên Đôi Móng Giò. Thông qua tác phẩm, độc giả có thể hiểu rõ hơn về tâm tư và những câu chuyện đằng sau mà tác giả muốn truyền tải.